Trời đang đông mà sao Sài Gòn lại oi bức đến vậy truyen tinh cam . Giá như khí trời lạnh lẽo thì em sẽ nghĩ rằng vì đông lạnh chứ không phải vì trái tim em lạnh lùng... Nhưng mà, thật sự em lạnh lùng lắm đúng không anh... Đã bao lâu rồi tính từ ngày mình yêu nhau anh nhỉ? Em không biết nữa. Có thể vì em thờ ơ quá mà chẳng nhớ nỗi, cũng có thể vì em không biết đã yêu anh từ lúc nào. Em muốn biết chính xác, chính xác mình yêu nhau từng ngày để cân đo đong đếm tình cảm rồi gửi trả anh. Em. Em không muốn nợ ai cái gì anh ạ, đặc biệt là cái nợ yêu thương. Anh có biết không? Mà chắc anh cũng không biết, anh yêu em nhiều như vậy thì làm gì có đủ thời gian và công sức để thống kê chứ. Vậy làm sao? Nếu một ngày nào đó bỗng dưng anh nhớ em, hay vô tình mình bắt gặp nhau trên đường thì hãy giả vờ không biết em, giả vờ lảng tránh em đi anh nhé. Không em sẽ cắn rứt và xấu hổ đến chết mất. Em sẽ trả anh - trả dư thừa luôn, nhưng vào một lúc nào đó có thể anh nhé, kiếp sau chẳng hạn... Anh ơi, người ta có thể yêu nhau mà chẳng cần tỏ tình đúng không? Chỉ cần một ánh mắt, một cái nắm tay thôi cũng đủ để bắt đầu con thuyền yêu thương. Nhưng em không biết để kết thúc nó thì cần phải làm sao. Như Rômeo và Juliet kết thúc bằng một giấc ngủ vĩnh hằng, hay như Jack và Rose kết thúc nó bằng một chuyến tàu định mệnh? Không, đó không phải là kết thúc mà là sự chuyển đổi để yêu thương được tiếp diễn ở một nơi khác. Hay như người ta vẫn kết thúc bằng cách ngoảnh mặt đi trong im lặng? Nhưng đó hình như cũng không phải là một cái kết dễ chịu, em lại sợ những điều đau thương... Anh ơi... Anh ơi, phải chăng người đời ích kỷ đến nỗi không muốn cho ai biết mình đã vượt qua sự chia li như thế nào. Hay tại em ngu khờ quá nên không biết... Em phải tự viết hồi kết cho mình sao? Anh biết em yếu đuối mà, nên điều này quá sức với em đúng không anh. Vậy anh hãy giúp em như từ trước đến giờ anh nhé... Em ngồi đây nhớ lại những ngày đầu mình gặp nhau. Em mang trên mình vết thương âm ỷ của một tình yêu còn chưa dám bắt đầu. Anh với hành trang nhàu nhĩ của bao nhiêu năm lăn lộn ngoài đời không một tri âm. Mình đến với nhau qua lời thơ con chữ. Khi màn đêm buông xuống, bóng tối được dịp mơn trớn nỗi buồn và sự cô đơn. Nhưng khi có anh, em chẳng còn sợ hãi những điều đó nữa. Cái khoảng cách hơn một ngàn cây số dường như lại chính là sợi dây bền chặt nhất của hai trái tim. Cũng lạ, phải chăng đôi khi không gian xa vời vợi đem lại một niềm tin và hy vọng lớn lao? Những dòng thơ, những cái icon cười tươi rói ấy mang một luồng sinh khí mới cho em. Và anh là người tạo ra chúng. Em không thể quên những kí ức đau buồn. Em không quên được tình yêu khờ dại của mình. Em là tất cả những gì rối ren và tuyệt vọng. Trong lúc cùng cực của niềm đau nhân tình đó anh đã đến bên em, che chờ và yêu thương. Anh bảo rằng anh đủ tình yêu để ôm trọn em, ôm trọn tất cả mọi thứ thuộc về em. Em tin. Và anh chưa bao giờ khiến em mất lòng tin. Những đêm em khóc vì thương nhớ, thương nhớ một người hững hờ với em. Cũng là những đêm anh khóc, anh khóc vì thương nhớ em. Anh luôn hỏi, vì sao em cứ phải đau khổ vì người đó… Anh ơi, vậy giờ đây liệu sẽ có ai hỏi anh vì sao anh lại cứ phải đau khổ hoài vì em không?!… Anh và em là hai con tim ảo, cứ gọi là vậy vì nếu không có Zingme thì chúng ta chẳng bao giờ gặp nhau. Em vẫn luôn cười cợt những “cuộc tình ảo”. Người ta sống thật với nhau còn không dối gạt thì nói chi đến quen biết nhau qua những con chữ vô cảm. Vậy mà, rồi mình cũng yêu nhau thật lâu, thật dài. Zing - Nơi đây có vô vàn kỷ niệm. Không có những buổi hẹn hò, không những chiều đón đưa, không những quán café lãng mạn, không những cái nắm tay, không những vòng ôm… Yêu thương ở đây thật quá nhiều thiệt thòi đúng không anh? Bạn em bảo, truyen nguoi lon online nó chỉ tin vào cái gì cầm nắm được, mắt thấy tai nghe. Ừ, cũng nên như vậy. Nhưng mà, đôi khi sự tiếp xúc của linh hồn nó có giá trị hơn tất cả. Bằng chứng là tình yêu của anh và em vẫn hoài như vậy. À không, nó ngày càng sâu đậm hơn. Anh nhớ không, ngày em đón anh ở sân ga… Hai ngày trời ròng rã, con tàu cứ ì ạch lăn bánh từ Hà Nội vào Sài Gòn. Nếu nó cảm nhận được anh nóng lòng muốn ôm em, và em lo lắng nhiều đến thế nào thì chắc nó không nỡ lòng nào chậm chạp như vậy. Anh nhớ không, anh hứa khi gặp em sẽ ôm em! Nhưng anh không ôm nhé! Anh còn giả vờ trốn em nữa đúng không? Mà thật ra, đúng là em có muốn trốn anh. Em sợ lắm. Em sợ điều gì thì anh biết mà… Buổi tối hôm đó Sài Gòn cứ cựa quậy một cách không bình thường. Hay tại anh ngồi bên em… Mình đã qua bao nhiêu con phố anh nhỉ. Cứ chạy vòng vòng như đứa trẻ mắc cỡ vậy… Lần đầu tiên đi dạo cùng anh, em nhớ câu đầu tiên anh nói là “Ngân, đưa tay anh nắm đi dạo nào, anh đã đi một chằng đường dài như vậy để gặp em mà…” ừ, vì anh đi vất vả như vậy để gặp em nên em mới cho anh nắm tay đấy nhé, đừng nghĩ em dễ dãi nghen chưa! J Sài Gòn vào đông nhưng nó cứ đỏng đảnh nên gió mưa cũng chạnh lòng mà chẳng muốn dầm dề than khóc như ở mọi nơi. Anh bên em, giữa một mùa đông nắng oi ả. Vòng tay thôi không còn ngượng nữa. Những đêm ở Sài Gòn anh bảo rằng anh thôi không nhớ em và ngủ rất ngon. Vì anh biết ngày mai sẽ được gặp em. Còn những ngày ấy, em ngủ cũng rất ngon vì em biết mình rất an toàn, anh đang ở rất gần em… Xin lỗi anh, anh vào Sài Gòn mà em chẳng dắt anh đi chơi được nhiều như em dự định. Muốn dẫn anh đi nhà thờ Đức Bà, Hồ Con Rùa, Chợ Bến Thành, Đầm Sen, hay Đại Nam Hưng, thác Giang Điền… Hay quận 2 với những con đường ngập cỏ lau, cảng Bạch Đằng lộng gió về đêm, cầu Phú Mỹ, những bãi cỏ Phú Mỹ Hưng… Muốn dẫn anh đi ăn ở những nơi mà khi ăn em đã nhủ thầm sẽ dắt anh đến khi anh vào. Bành bèo, Don, Thịt luộc cuốn lá hẹ, súp cua… Đó là những quán cốc mà những lần đi lang thang cùng nhỏ bạn em đã bắt gặp và cũng trở thành “quán ruột” của em. Vậy mà, em sợ phải chia sẻ anh với những nơi đó nên chỉ dắt anh đi dạo rồi ngồi bên anh… Em đã được nắm tay anh đi trên cầu Ánh Sao, anh nhớ không? Mình tựa vai nhau ngồi bên bờ hồ Bán Nguyệt. Mặt nước bình lặng như cõi lòng anh và em lúc này. Lấp lánh ánh đèn đủ màu sắc, đại diện cho một cuộc sống hiện đại và tất cả đang thầm ghen tỵ với anh và em, anh nhỉ. Anh gần 30 tuổi, lần đầu tiên được ăn bánh tráng trộn đúng không. Những lúc đi bên em, không thể thiếu được mòn này anh nhỉ. Đối với em nó là đặc sản của Sài Gòn đấy, có lẽ nó quá “con nít” và vô bổ, anh muốn em ăn cái gì “nhiều chất dinh dưỡng” hơn cơ. Nhưng mà anh này, em vẫn thích ăn bánh tráng trộn thôi. Nó ngon mà. Nhưng sau này anh đùng ăn món này nữa nhé, vì anh sẽ phải khóc đấy. Em biết, anh sẽ nhớ em rất nhiều… Những lúc Sài Gòn oi oi như nhớ nhung cái nắng hạ,người ta chỉ chờ có dịp được tấp vào đâu đó trú nắng, còn anh và em lại mãi chạy vòng vòng suốt ngoài đường như trêu ngươi ông mặt trời. Em luôn bảo “cứ như khùng vậy”… Ban đêm, mình cũng rong ruổi giữa lòng Sài Gòn trong cái se lạnh hiếm hoi. Anh biết không, khi bên anh thì nắng mưa với em chẳng có gì phải lo âu nữa… Cảng Bạch Đặng lộng gió vào đêm em biết mình sắp phải xa anh…Không biết anh có đủ tinh tế để nhận ra sự mâu thuẫn tột cùng trong em không. Em ôm anh thật chặt và bảo anh hãy đi đi, đừng tìm em nữa… Anh ơi, anh có hiểu được không. Anh luôn kiên định với tình yêu của mình. Còn em phải chịu bao dày vò, xâu xé của con tim và lý trí. Anh ơi, anh sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu được… Em không ra sân bay tiễn anh. Em sợ. Em sợ mình không khóc mà lại cười. Em sợ nụ cười khi chia tay, vì lúc đó em không thể biết được mình đau khổ như thế nào… doc Anh yêu… Em ngồi viết cho anh những dòng này trong một niềm đau thương khôn cùng. Giá như lúc này đây em có thể rơi vài giọt nước mắt… như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn đúng không anh. Như khi người ta sợ hãi, người ta có thể hét lên. Khi người ta đau thì cứ khóc. Còn như em, chỉ có thể im lặng thì thật đáng sợ, vì như vậy em không hiểu được rốt cuộc mình như thế nào… Mình chia tay thật anh nhé! Em đã từng nghe câu “chia tay không phải là hết yêu”. Phải không anh, chia tay không phải là hết yêu, mà để yêu nhau thật sâu. Nhưng điều đó chẳng có chút giá trị nào cả, khi đã xa nhau rồi thì càng yêu thương càng đau khổ mà thôi… Vậy nên, anh đừng yêu em nữa nhé. Hãy buông tay em và tìm cho mình một bàn tay khác ấm áp hơn. Có thể, những lời này khiến anh đau hơn, hoặc ai đó sẽ cười bảo là giả tạo. Nhưng anh ơi, em thật sự muốn anh quên em đi… Anh sẽ làm được, làm được như cách mà anh đã vượt qua tất cả để yêu em… Anh cần lý do ư? Anh đã biết rồi mà… doc truyen truyen dien thoai Chỉ có điều đó thôi anh ạ. Em không muốn nhắc lại cũng không muốn tỏ rõ dù em biết anh sẽ không bao giờ hiểu hết… Em đáng thương không anh, kiếp này em nợ chồng chất rồi đúng không anh. Em nợ ba mẹ em một xác thân và linh hồn, nợ một cuộc đời chưa biết sẽ về đâu. Em cũng nợ anh nhiều. Anh có tin vào kiếp sau không? Nếu anh tin thì hãy chờ em nhé. Nếu em là ngọn cỏ, em cũng sẽ là ngọn cỏ dưới chân anh. Nếu em là hạt mưa, em cũng sẽ vì anh tan vỡ… Nếu lại là kiếp người, em sẽ trả nợ cho anh… Còn hôm nay, em xin anh, xin anh đừng khiến em đau khổ nhiều thêm. Em đã vắt kiệt sức mình rồi… Hãy nhìn em lần cuối, rồi xóa những hình ảnh em trong tâm trí anh đi…
Ngày mai, hãy để mọi thứ hóa tro tàn, anh nhé! Em bảo em không tin trên đời này có tình yêu như trong chuyện cổ tích. Anh bảo anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng nó tồn tại. Anh ạ, em tin anh mà. Không khi nào em không tin anh. Có thể em không biết em yêu em nhiều dường nào, nhưng em biết anh yêu em nhiều, rất rất nhiều. Anh à, em không muốn điều đó! Anh ơi… đừng yêu em nữa... để yêu thương về với gió mây...
Ngày mai, hãy để mọi thứ hóa tro tàn, anh nhé! Em bảo em không tin trên đời này có tình yêu như trong chuyện cổ tích. Anh bảo anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng nó tồn tại. Anh ạ, em tin anh mà. Không khi nào em không tin anh. Có thể em không biết em yêu em nhiều dường nào, nhưng em biết anh yêu em nhiều, rất rất nhiều. Anh à, em không muốn điều đó! Anh ơi… đừng yêu em nữa... để yêu thương về với gió mây...
Đăng nhận xét